Mê Muội

/

Chương 90

Chương 90

Mê Muội

11.896 chữ

28-02-2023

Tiểu Nguyên Tử hai tay ôm cổ ba ba, cực kỳ ngoan ngoãn ghé vào vai anh, thanh âm rất nhỏ, “Ba ba, muốn ăn, ăn một miếng thôi.”

Hàn Phái vỗ vỗ lưng con: “Trời lạnh lắm, đợi đến trời nóng mình lại ăn.”

Tiểu Nguyên Tử không lên tiếng, miệng chu lên.

Hàn Phái đặt Tiểu Nguyên Tử lên giường, đắp chăn đàng hoàng, bắt đầu đọc truyện cổ tích, sách này anh đã đọc lần thứ hai, lần đầu tiên là khi Kỳ Kỳ mang thai anh đã đọc toàn bộ cho cô nghe.

Mới vừa đọc hai trang, lại phát hiện tay chân của Tiểu Nguyên Tử duỗi ra ngoài chăn.

Hàn Phái cầm chân tay con nhét lại vào trong chăn, không được vài giây, Tiểu Nguyên Tử lại thò chân ra, “Ba ba, nóng.”

Hàn Phái: “…”

Máy sưởi trong phòng cũng không phải rất nóng, thời tiết mùa xuân, cái chăn này vừa đủ, sao nóng được?

Tiểu Nguyên Tử lại nói: “Ba ba, nóng, ăn kem.”

Hàn Phái: “…”

Cười, “Chờ mùa hè mới có thể ăn, đây là mùa đông, nhắm mắt lại, sáng mai ba ép nước trái cây cho con uống, còn ngon hơn ăn kem.”

Tiểu Nguyên Tử biết không có hy vọng ăn kem, có nước trái cây uống cũng được, vươn tay nhỏ, “Ngoắc tay.” Chiêu này cũng là học được từ Kỳ Kỳ.

Hàn Phái vươn ngón tay ngoéo một cái, “Ngủ đi.”

Tiếp tục đọc truyện cho Tiểu Nguyên Tử nghe.

An tĩnh vài phút, mí mắt trên với mí mắt dưới của Tiểu Nguyên Tử rất nhanh đã bắt đầu đánh nhau, mới vừa nhắm được hai giây lại cố mở ra, “Ba ba, ngủ ngon.”

Hàn Phái cúi người, hôn lên trán con: “Ngủ ngon.”

Tiểu Nguyên Tử thật sự quá buồn ngủ, mắt nhắm lại là ngủ luôn.

Hàn Phái đắp lại chăn cho Tiểu Nguyên Tử, lại hôn con một chút mới trở lại giường lớn của bọn họ, điều chỉnh đèn đầu giường đến mức tối nhất, gửi tin nhắn cho Kỳ Kỳ: 【 Em đến sân bay chưa? 】

Hơn hai mươi phút sau Tần Thư mới gọi điện thoại tới, “Ông xã.” Thanh âm mất hết sức sống như ba ngày chưa ăn cơm.

Hàn Phái biết là cô đang làm nũng.

“Đang ở sân bay à?” Anh nghe được xung quanh rất ồn ào.

“Vâng, em vừa đến sảnh chờ.” Tần Thư tìm vị trí ngồi xuống, “Con trai đâu?”

“Vừa ngủ rồi.”

“Cho em xem.”

“Sáng mai là có thể nhìn thấy, con ngủ rồi, ánh sáng di động sẽ chiếu vào mắt con.”

“Vậy được rồi.” Hỏi anh: “Anh có nhớ em không?”

“Anh đang ở trên giường, em nói anh có nhớ em không?”

“…” Tần Thư cười: “Không biết xấu hổ.”

Bây giờ hai người nói chuyện mười câu thì có sáu câu liên quan đến con trai.

Hàn huyên vài câu lại nói đến Tiểu Nguyên Tử.

“Hôm nay con ở nhà với anh có ngoan không?”

“Cũng không tồi.”

“Con có nhớ em không?”

“Có nhắc tới em.”

Tần Thư: “Anh dùng từ thật vi diệu đấy.” Cô hỏi: “Nhắc tới em cái gì?”

“Nói em là một bà mẹ tốt, giúp con ăn hết kem.”

“… Đứa nhỏ này vừa thấy là biết trí nhớ di truyền từ em, chuyện từ mùa hè mà đến bây giờ vẫn còn nhớ.” Nói xong còn ha ha hai tiếng.

Hàn Phái hỏi cô: “Lúc anh không ở nhà em đã ăn bao nhiêu kem rồi?”

“Alo? Alo? Hàn Phái? Anh có nghe thấy em nói gì không?”

Cô lại bắt đầu chơi xấu, Hàn Phái bất đắc dĩ thở dài, “Nghe thấy, em nói đi.”

“Cái gì? Anh vừa nói gì? Tín hiệu của em không tốt.”

Hàn Phái lừa cô: “Buổi tối anh cho con ăn kem, chỉ cho ăn một miếng.”

Tần Thư buột miệng thốt ra, “Anh tìm được kem em giấu à?” Cô đã giấu ở tầng dưới cùng, tít sâu bên trong, anh cao như vậy, bình thường sẽ không cúi đầu nhìn vào tận trong đó.

Hàn Phái cười: “Không, anh đi mua.”

“…” Tần Thư bây giờ mới phản ứng lại: “Hàn Phái!”

“Không phải không cho em ăn, một hộp lớn như vậy, em ăn một lần hết luôn, dạ dày nào có thể chịu được?”

Tần Thư dịu dàng nói: “Vậy em nghe lời, anh mua cho em hộp nhỏ được không?”

“Được.” Hàn Phái đồng ý.

“Anh có nhớ em không?” Tần Thư hỏi.

“Vừa nãy không phải em hỏi rồi sao?”

“Em muốn nghe anh nói.”

“Nhớ.” Giọng nói của Hàn Phái khàn khàn mang theo một sự gợi cảm nói không nên lời.

Tần Thư được đằng chân lân đằng đầu: “Vậy anh mua cho em thêm mấy hộp nhé.”

“…”

“Em coi như anh đồng ý rồi.” Tần Thư nhanh nói sang chuyện khác: “Bắc Kinh hôm nay tuyết có rơi không?”

“Có, rơi rất dày, ngày mai có lẽ sẽ ngừng rơi.”

“Không nói nữa, em phải đi đây, anh ngủ ngon nhé.”

Thời gian còn sớm, Hàn Phái dùng di động bắt đầu xử lý văn kiện.

Làm xong đã sắp 12 giờ, trên giường trẻ con ở bên cạnh, Tiểu Nguyên Tử thỉnh thoảng lật người, ngủ có chút không yên ổn.

Hàn Phái biết Tiểu Nguyên Tử lăn qua lộn lại như vậy là muốn đi vệ sinh, anh đi qua cúi người ở bên tai Tiểu Nguyên Tử nhẹ giọng nói: “Ba ôm con đi tiểu, nghe lời nhé.”

Tiểu Nguyên Tử trong giấc mộng còn biết ‘ ưm ’ một tiếng.

Khi Hàn Phái ôm cậu nhóc cực kỳ phối hợp, biết tóm chặt lấy quần áo ba ba.

Vệ sinh xong, Tiểu Nguyên Tử lại ngủ an ổn.

Biết hôm nay mẹ về, Tiểu Nguyên Tử sáng sớm đã tỉnh lại, quay mặt nhìn ba ba trên giường lớn, ba còn đang ngủ, “Ba ơi.”

Hàn Phái phản xạ có điều kiện nhanh đáp lời: “Ba ở đây, sao thế?” Anh còn buồn ngủ.

“Đi đón mẹ.”

Hàn Phái nhìn đồng hồ, mới 6 giờ.

“Ngủ tiếp một lát đi, 8 giờ chúng ta đến sân bay.”

“Không cần, đi chờ mẹ.” Tiểu Nguyên Tử ánh mắt bướng bỉnh, cậu nhóc cũng không biết 8 giờ là mấy giờ, dù sao bây giờ phải ra sân bay chờ mẹ.

Hàn Phái càng ngày càng có kiên nhẫn, mặc quần áo cho Tiểu Nguyên Tử, đưa Tiểu Nguyên Tử đến toilet dạy con rửa mặt như thế nào, tuy rằng cơ bản đều là Hàn Phái làm, nhưng Tiểu Nguyên Tử cũng hiểu rửa mặt là gì, lúc tự mình lấy khăn lông lau mặt cũng ra hình ra dạng.

Hàn Phái bế con lên, đưa cho cậu nhóc một cái lược nhỏ, “Con chải tóc đi.”

Đầu tóc ngẳn tủn cần gì chải, Tiểu Nguyên Tử chơi đặc biệt vui vẻ, soi gương vừa chải vừa chơi, còn ha ha ha cười, tự mình chải xong còn chải cho Hàn Phái.

Hàn Phái tùy ý cho con náo loạn vài phút.

Bọn họ ở toilet cọ tới cọ lui hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc xuống lầu dì giúp việc đang chuẩn bị cơm sáng, sửng sốt: “Hôm nay hai ba con dậy sớm thế?”

“Tiểu Nguyên Tử không ngủ được.”

“Chào buổi sáng bà.”

“Chào bảo bối.”

Dì giúp việc cười ha ha chào hỏi với cậu nhóc.

“Tôi còn nghĩ 7 giờ nấu cơm cũng kịp, bây giờ tôi đi làm luôn.”

Hàn Phái bắt đầu rửa trái cây, nói muốn ép nước trái cây cho Tiểu Nguyên Tử uống.

Tiểu Nguyên Tử ngoan ngoãn đứng bên cạnh ba ba, còn cầm quả táo đưa cho ba ba.

Dì giúp việc lấy máy xay sinh tố, “Hai bố con ra ngoài đi, để tôi làm.”

Hàn Phái vẫn tự mình động thủ, “Tối hôm qua đã đồng ý ép cho nó uống rồi.”

Dì giúp việc cảm thấy không sao cả: “Ai làm cũng thế.” Lát nữa có nước trái cây uống là được.

“Không giống nhau.” Từ rửa trái cây đến gọt vỏ bỏ hạt, đều là tự anh làm lấy.

Tiểu Nguyên Tử không hiểu đối thoại của người lớn, dù sao cậu nhóc cũng nhớ rõ, sáng nay nước trái cây là ba ba ép, ba ba nói chuyện giữ lời.

Bọn họ đến sân bay trước một tiếng, Tiểu Nguyên Tử không chê phiền hỏi, “Ba ơi, mẹ tới chưa?”

“Chưa, còn một tiếng nữa.”

“Vâng.”

Tiểu Nguyên Tử chơi đồ chơi, còn chưa qua hai phút: “Ba, mẹ tới chưa?”

“Chưa, chúng ta còn phải chờ, máy bay của mẹ hạ cánh rồi, rất nhanh nữa thôi.”

“Vâng.”

Sau đó, cứ cách vài phút Tiểu Nguyên Tử lại hỏi một lần, Hàn Phái vẫn kiên nhẫn trả lời.

Một giờ sau, Tần Thư đẩy rương hành lý từ hải quan ra, từ xa đã thấy được hai cha con trong đám người, Tiểu Nguyên Tử nhìn thấy cô, hưng phấn vẫy tay, trong miệng còn gọi “Mẹ.”

Tiểu Nguyên Tử dùng đôi chân ngắn tủn chạy về hướng Tần Thư, chạy được một nửa lại phanh gấp, quay trở lại, “Ba ơi, hoa.”

Hàn Phái nhìn hoa hồng trong tay, là anh muốn tặng cho Kỳ Kỳ, chỉ có một bông, ngày hôm qua thuận tay ngắt trong vườn của ông nội, để trong bình hoa cả một đêm, sáng nay vừa mới nở.

Kết quả tên nhóc lại muốn đoạt.

Hàn Phái trêu con: “Con nói với mẹ thế nào?”

Tiểu Nguyên Tử: “Ba tặng cho mẹ.”

“Ừ.” Hàn Phái lấy khăn giấy bỏ hết gai trên hoa mới đưa cho con, “Cảm ơn ba.”

Tần Thư đứng ở đó không nhúc nhích, cô cũng chỉ cách Hàn Phái có 4 – 5 mét, cho đến khi Tiểu Nguyên Tử lấy được hoa xoay người, cô mới nâng bước, đi vài bước rồi ngồi xổm xuống.

“Mẹ.” Tiểu Nguyên Tử chạy vội bổ nhào vào lòng Tần Thư, “Mẹ, hoa.” Còn nhấn mạnh: “Con mang đến tặng mẹ.”

Tần Thư cười, hôn hôn con: “Cảm ơn bảo bối, có nhớ mẹ không?”

“Nhớ.” Khuôn mặt nhỏ ở trong cổ Tần Thư dùng sức cọ cọ.

Hàn Phái đi đến nhận hành lý của cô.

Tần Thư nghiêng mặt, hai người ăn ý hôn nhau một cái, chờ Tiểu Nguyên Tử ngẩng đầu, bọn họ đã tách ra.

Hôm nay tuy rằng tuyết đã ngừng, nhưng gió lớn thổi tới mặt lạnh thấu xương.

Trước khi ra đại sảnh, Hàn Phái giao rương hành lý cho tài xế, đón Tiểu Nguyên Tử từ tay Tần Thư, “Ghé vào trong ngực ba, không được ngẩng đầu.”

“Dạ.” Tiểu Nguyên Tử rất nghe lời, nhét cả tay nhỏ vào trong cổ áo ba.

Hàn Phái dùng áo gió che toàn bộ cơ thể Tiểu Nguyên Tử ôm vào trong lồng ngực, lại xoay mặt nói với Tần Thư nói: “Em quàng khăn vào, nhét tay vào trong túi anh.”

Tần Thư nhét tay vào áo khoác anh, vừa đi vừa không quên trêu Tiểu Nguyên Tử, Tiểu Nguyên Tử an ổn nằm im trong ngực ba ba, trước mắt tối đen, ngửi được hương vị trên người ba, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng, đôi mắt cậu nhóc vừa mở, sau đó thấy hai mắt của mẹ, mẹ đang trợn mắt trêu chọc.

Tiểu Nguyên Tử cười khanh khách ra tiếng.

“Kỳ Kỳ!”

“Làm sao.”

“Em đi đường cẩn thận được không?” Toàn bộ thân thể cô đều dán lên người anh, đi ngang trên đường.

“Em chọc con trai em một tý.”

Đi ra đại sảnh, đón bọn họ là một trận gió bắc lạnh vào tận tim, khiến người không khỏi co rúm lại, Tần Thư chạy vội che áo gió lại cẩn thận chắn gió cho con trai.

Về đến nhà Tần Thư trợn tròn mắt, hơn nửa phòng khách đều là quà.

Tần Thư mang cả quà Giáng Sinh về cho Tiểu Nguyên Tử, dì giúp việc ôm Tiểu Nguyên Tử đi lên lầu.

Hàn Phái ôm cô một cái, “Giáng Sinh vui vẻ.”

“Sau này không cần phiền toái như vậy, em đã làm mẹ rồi, nào còn cần quà Giáng Sinh.” Tần Thư trong lòng cảm động, nhưng dạo này anh cũng bận, còn phải tốn nhiều tinh lực đi chuẩn bị quà cáp thế này.

Hàn Phái dắt cô đi bóc quà, “Mấy năm nay cũng không thể cùng em đón lễ Giáng Sinh, năm nay bù lại.”

Từ lúc có con, anh bị liên lụy một nửa, thậm chí có lúc còn nhiều hơn.

Năm trước muốn cùng cô ăn Tết vui vẻ, nào biết mấy hôm Giáng Sinh thời tiết quá lạnh, Tiểu Nguyên Tử phát sốt, sau lại thành viêm phổi cấp tính, ở bệnh viện lăn lộn mười ngày.

Cả hai đều kiệt sức.

Con sốt không thoải mái nên quấy suốt, chả ai có tâm tình đón lễ Giáng Sinh.

Lúc ấy cũng chuẩn bị không ít quà, nhưng đều là trợ lý mua, không có ý nghĩa gì.

Năm nay tất cả là chính anh chọn, mỗi lần ra nước ngoài đi công tác gặp được đồ tốt sẽ mua về, suốt một năm mua về không ít.

Lúc trước trong hôn lễ anh đã hứa với cô, sau khi kết hôn cũng có thể để cô tiếp tục làm công chúa.

Nhưng sau khi sinh con, anh phát hiện, không phải anh không muốn thực hiện, mà là có khi tình hình thực tế không cho phép.

Có khi rõ ràng đã chuẩn bị để trải qua ngày kỷ niệm, nhưng chờ đến ngày đó, luôn có tình huống đột phát, đôi khi là con không thoải mái, hay là thân thể của người lớn hai nhà không thoải mái, còn có khi là thân thích trong nhà có chuyện gì.

Kết hôn hai năm rưỡi, anh phát hiện chính mình để cô thua thiệt càng ngày càng nhiều.

Mỗi lần luôn muốn lần sau bồi thường cho cô.

Nhưng tới lần sau, lại sẽ bị chuyện khác trì hoãn.

Mà từ khi cô làm mẹ, trở nên hiểu chuyện hơn trước kia nhiều, lần nào cũng an ủi anh, nói không sao, cũng không phải trẻ con, không cần mấy ngày lễ.

Anh không biết có phải mỗi người phụ nữ sau khi kết hôn có con xong, sẽ vì con mà trở nên ẩn nhẫn và kiên cường hay không, cho dù có ủy khuất, cô cũng không cảm thấy đó là ủy khuất.

Phảng phất trong một đêm đã trưởng thành.

Thỉnh thoảng cũng có lúc tính trẻ con, nhưng cô vẫn có điểm giới hạn của mình.

Tần Thư đi chân trần ngồi ở trên thảm, gần như là bị các hộp quà vây quanh, cô nghiêm túc bóc quà, mỗi một hộp đều rất tinh xảo, không quá đắt, nhưng đều là những thứ cô thích.

Trong lúc vô tình sẽ quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Phái một cái, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô, “Sao thế ạ?”

“Không có gì.” Hàn Phái xoa xoa tóc cô.

Cô bóc quà, anh giúp cô gấp giấy gói lại cẩn thận.

Phòng khách phát lên khúc dương cầm nhu tình như nước.

Là khúc nhạc thứ 26 trong cầm phổ của cô.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!